Showing posts with label Góc trái tim. Show all posts
Showing posts with label Góc trái tim. Show all posts

Thursday, September 12, 2013

Những cơn mưa bất chợt

Sài Gòn hai mùa mưa nắng, giản đơn và bình dị như một ly cocktail hai màu. Mưa Sài Gòn có khi báo trước qua những áng mây mù đen kịt hay bầu trời âm u với những cơn gió lốc, nhưng cũng có khi đột ngột ào xuống giữa bầu trời trong xanh chỉ gợn chút mây. Mưa Sài Gòn thất thường quá đỗi, đến con người nơi đây cũng không biết khi nào nắng khi nào mưa.
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt nơi đây thường làm con người hỗn loạn với những xúc cảm đan xen chồng chéo, và đôi khi rơi xuống đúng lúc tâm trạng đang cay nồng, chua chát hay những buổi chia ly không hẹn ước ngày gặp lại. Đã bao lần đứng dưới mưa, những cơn mưa đột ngột thoắt đến thoắt đi, nhìn theo bóng người mà khóc thầm lặng lẽ, mà dấu đi những dọt lệ lăn dài, hòa vào mưa. Đã bao lần đứng nơi khung cửa sổ mà ngắm khung cảnh tươi đẹp trước mắt, bỗng mưa ào ào rơi xuống, xóa nhòa tất cả, chỉ còn lại một màu mưa trắng xóa nhuốm đầy tâm trạng. Khi ấy, ta chỉ cười, mưa đã mang đi thật nhiều thứ đáng ra thuộc về mình.

Mưa cũng mang đến cho ta nhiều thứ, cũng gột rửa cho ta những vết bụi trong lòng, những chiếc gai nhọn làm tim ta chảy máu. Đứng dưới mưa, ta có thể khóc, có thể mang đau đớn bày tỏ hết ra ngoài, vì đã có mưa là mặt nạ che giấu những cảm xúc của ta, giúp ta giấu đi sự yếu đuối của mình. Đi trong mưa, lắng nghe từng tiếng tí tách vỡ òa, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt thẩm thấu vào da thịt, dường như ta bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, mưa đã đánh thức, đã kéo ta ra khỏi những mụ mị mà đôi khi ta vô tình bị kéo vào. Cái bất chợt của mưa làm ta thức tỉnh như một lần vấp ngã khiến ta biết mình là ai và cần gì. Mưa đột ngột rơi xuống trước mặt, ta có dịp nhìn lại đời mình, làm được gì và mất đi những gì. Mưa, những cơn mưa bất chợt, đã đem lại cho ta thật nhiều, giúp ta biết cảm nhận, biết tỉnh táo nhận thức những vấn đề trong cuộc sống.

Trong cuộc đời, cũng có lắm cơn mưa bất chợt ập xuống, trở thành một đám mây đen bao phủ cả vùng trời của con người. Có thể là một lần thi trượt, một lần bất ngờ bị người yêu thương nhất phản bội, một lần đột ngột mất đi một thứ vô cùng quý giá, tất cả đã đem đến cho con người sự tuyệt vọng, dường như dập tắt mọi hy vọng vươn lên của họ, lấy đi mọi thứ thuộc về họ. Nhưng đó cũng là một lần được trải nghiệm nỗi đau, một lần nếm vị đắng cay của thất bại, một lần biết được mình là ai và mình đang đứng ở đâu. “Sau cơn mưa trời lại sáng”, sau những cơn mưa bất chợt ấy sẽ là một bầu trời xanh trong sáng lòa với những hy vọng mới. Ta có thể mất đi rất nhiều, nhưng cái để lại chính là sự trưởng thành, tiến bộ, là nấc thang cho ta bước lên một tầm cao mới.

Sài Gòn mùa này chợt nắng, chợt mưa, con người ta cũng đang đi vào một giai đoạn mới, rực rỡ nhưng cũng hẳn cũng lắm chông gai, lắm sự đột ngột thất bại. Sài Gòn mưa rồi nắng, mưa để gột đi bụi bẩn đã vấy vào trong không khí, mưa để đột ngột đưa con người Sài Gòn vào trong thinh lặng, để họ nghĩ, họ hiểu hơn chính mình. Ta cũng vậy, đau, đau lắm, để rồi sau cơn đau đầy hụt hẫng đó, ta có khoảng lặng ngẫm nghĩ riêng mình, và chuẩn bị cho một hành trình mới, cho những yêu thương mới. Mưa Sài Gòn bất chợt, mưa đời người bất chợt mà đẹp đẽ biết bao.
(Sưu tầm)

Đêm mưa nằm nghe gió hát

Mưa! Cơn mưa bất chợt thật nhẹ nhàng và êm ái! Nó đến thật bất ngờ và ra đi cũng thật vội vã. Trời mưa luôn làm dấy lên trong lòng người bao xúc cảm lạ lùng trộn lẫn với những hoài niệm xa xôi ùa về nghe xót xa. Lặng yên để lắng nghe tiếng mưa buồn rơi, lắng nghe tiếng thở dài của đêm đang trôi và lắng nghe nỗi cô đơn của chính mình. Mưa khiến cho con người ta thả trôi về những kỷ niệm êm đềm của một thời rong rủi nhiều hơn là bi lụy đau thương khi bất chợt nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi rụng rồi nhẹ nhàng gom xác lá mà ngồi đếm niềm nhung nhớ trong khung trời tím ngắt. Gió đã từng cố gắng, từng hy vọng, từng ôm mãi cái giấc mơ, cái mong ước tưởng chừng như là mơ hồ để rồi thất vọng và khóc trong vỡ òa.
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Có đôi khi tự hỏi lòng mình có yêu mưa không? Nhưng rồi cái miệng lại đơ ra, cái cuống họng nó nghẹn uất lấp bấp không thành lời. Chỉ biết rằng có lúc gió cũng thích lang thang một mình dưới mưa lắm! Để được cảm nhận cái lạnh lẽo của mưa, cái rít xướt rất nhẹ khi mưa quật vào người khiến da thịt đau nhói và cũng có lúc gió lại thấy ghét mưa quá chừng vì mưa vô tình gợi lại cho gió cái cảm giác buồn rũ rượi của quá khứ! Mưa buồn! Ừ thì buồn thật đấy nhưng có ai biết chăng trong cơn mưa đôi khi cũng toát ra cái gì đó ấm áp khó tả bình lặng đến lạ thường!

Cơn mưa đêm nay nó dai dẳng và lì lộm thiệt! Nó kéo dài từ sáng sớm cho đến chập tối mà không chưa chịu tạnh. Mưa hoài mưa mãi Mưa riết đến nỗi gió rung lên khe khẽ những lời thì thầm nài nỉ tình tự “Đừng có mưa nữa! Gió lạnh lắm rồi!”. Vậy mà mưa có nghe đâu vẫn cứ rớt hạt đều đều bên ô cửa sổ như đan sâu vào tim gió những nỗi niềm thương nhớ say đắm thiết tha khi gió không còn mưa bên đời, khi cái tình yêu có hờn giận, có nhớ nhung có ray rức nó không còn ngự trị và khi gió nếm được cái mùi vị cay đắng của sự chia xa... Mưa rơi! Mưa rơi! Em nhớ đến một người, yêu nhau chưa lâu nay bỗng xa thật rồi!...

Thế rồi ngày mưa cũng qua đi nhưng có mấy ai trong cuộc đời mà đạt được niềm mơ ước của mình đâu? Và riêng với gió – con người thích đi trong mưa thì suốt cả cuộc đời có lẽ chỉ có những chuỗi ngày mưa trong lòng như một nỗi buồn tàn thu mà mùa thu của nó thì dường như bất tận vô bờ. Ngoài trời những giọt mưa vẫn còn rơi tí tách như đếm được nỗi nhớ mong và cả những lời thở than nỉ non trong ngõ hồn quay quắt nhớ nhung... Mưa ơi! Mưa ơi! Xin nhắn giúp vài lời đến phương trời xa ấy lời yêu dấu em gửi người nơi cuối chân mây... để cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong đời, để sưởi ấm linh hồn cho nhau và để hòa chung nhịp thở trong cơn lạnh hoang phế đêm nay.

Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời!

Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời!

Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi!

Chắc ta vội vàng quá! Nào đâu biết yêu! Nào đâu biết sẽ xa nhau!

Cái buốt giá, cái lạnh lẽo và cái cô đơn trong lòng của mưa đã làm lòng gió ấm lại với những gì mà mưa đã cho đi mà không bao giờ đòi lại. Nó cũng giống như những hạt nước tròn trịa vẹn nguyên phải gánh chịu một nỗi đau vỡ toang thành trăm hạt nhỏ khi từ trên không rơi xuống đất. Xin cảm ơn đời! Cảm ơn mưa – Người mà trong sâu thẳm yêu thương đã cho trái tim gió một chổ dựa bình yên giữa những mảnh vỡ thủy tinh của cuộc đời đọa đày xa xăm. Kỷ niệm về mưa thoáng qua trong chốc lát làm trái tim gió không thôi thổn thức để rồi lại vỡ tan lãng quên vào một miền xa vắng!
(Sưu tầm)

Saturday, September 7, 2013

Hạnh phúc ở nơi đâu ?

Đã lúc nào chúng ta vội vã đi tìm định mệnh của mình nhưng rồi những gì nhận lấy chỉ như trò chơi của số phận. Người ở đó, nhưng cũng chẳng phải ở đó. Người ở rất xa
Hạnh phúc ở nơi đâu ?
Hạnh phúc ở nơi đâu ?
Ai cũng có một người đang đứng đợi, nhưng ở đó là ở đâu?

Chẳng ai cấm cản, cũng chẳng ai cách ngăn, vậy mà chúng ta xa cứ mãi xa, vĩnh viễn không tìm được đường quay lại. Bản thân anh và em, mỗi người đều tự vạch cho mình một cái ranh giới, tuy vô hình, tuy mong manh nhưng lại đầy ràng buộc. Chẳng ai đủ can đảm bước qua nó để đến với nhau…

Nhịp tim quỳ gối đòi níu chân, nhưng lý trí vẫn ngẩng cao đầu bước đi đầy kiêu hãnh. Lạc nhau trong xốc nổi, buông tay nhau khi lý trí vẫn vùng vằng. Tự mình đẩy những thương nhớ ra xa, nuối tiếc nào lấp đầy cho những mảng lòng trống hoác?

Dằn vặt, oán than và trách móc. Nghĩa lý gì nữa khi mà đã cách xa?

Đôi khi, chúng ta chỉ cách hạnh phúc có mỗi một bước chân, nhưng bàn tay không với được để nắm lấy nhau thì khổ đau vẫn là điều không thể tránh. Có những thứ trong đời không thể nào làm lại, có những sai lầm không chữa được và có những yêu thương chỉ đến có một lần…

Hạnh phúc nơi đâu? 1
Chẳng có chiếc cầu nào ngược được chiều thời gian, xoay chuyển cả không gian, bắc ngang mình trở về quá khứ… Chẳng có tình yêu nào hồi sinh được kỉ niệm, khi mà lòng người quyết dứt không còn muốn mang duyên.

Là chúng ta quá nghiêm khắc với tình yêu, hay bản thân thứ tình cảm mon men lớn dần lên trong trái tim là chưa đủ trưởng thành để đối đầu với phong ba bão táp. Những phép thử lòng, những lần đùa cợt… tình yêu vốn đã mất hết sức đề kháng với những trò chơi.

Thực ra, định mệnh vốn không quá khắc nghiệt với những thứ na ná tình yêu. Chỉ là trái tim vốn chẳng có nhiều không gian cho những xúc cảm chưa chín tới. Gặp nhau một lần là duyên, nhưng để ở cạnh nhau người ta cần phận. Đừng trách ai, cũng đừng trách mình nữa. Chỉ là, cái gì đến cũng đã đến rồi thôi…

Khóc làm gì nữa cho những điều quá cũ. Buồn làm gì nữa cho những lỗi lầm không thể sửa sai?

Chúng ta thường hẹn trước định mệnh của mình ở một nơi mà chính mình cũng phải tự tìm đường đến đó. Gặp sai vài người, đi sai vài đoạn đường cũng chỉ mong sao mình đừng bao giờ trễ hẹn. Gặp đúng người nhưng sai thời điểm vẫn cứ là thất bại. Gặp đúng người nhưng đi sai đường, cái nhận lấy vẫn luôn là tổn thương.

Đi qua nhau một lần để mang nỗi nhớ dài theo quá nửa cuộc đời. Những đánh đổi trong tim trót mang trước kia cũng chỉ mong cho tổn thương của sau này bớt đắng. Ở đó là ở đâu, chúng ta đều chưa biết. Tạm biệt nhau đã, biết đâu rồi sẽ được là của nhau...
(Sưu tầm)

Tuesday, August 27, 2013

Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...

Phila tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống, không gian từng góc phố cũng dần chìm vào trong giấc ngủ, đó là lúc em vào ca trực bệnh viện. Cảnh về đêm khuya thật đẹp, thật buồn. Nỗi buồn của con người xa xứ, nỗi nhớ một vòng tay ôm. Em bước ra khỏi vòng tay anh nhanh chóng như khoảnh khắc anh đặt dấu ấn vào cuộc đời em. Nơi em chỉ còn chút gì đó dịu vợi, dường như tiếng lá rơi nhẹ, khẽ thôi. Dường như tia nắng vàng xuyên qua nhánh lá, rơi nghiêng trên thềm cửa, rơi vào nơi trú ngụ bình yên của trái tim vốn nhiều vết xước.

Chúng mình đã từng có một thời tìm kiếm nhau để giữ chặt bàn tay. Lắng nghe mãi một giai điệu, sẻ chia tận cùng cảm xúc và gọi tên nhau trong đêm tối của ngày hôm qua. Ngày hôm qua là một khung trời giữa hai chiều thương nhớ, giữa những khao khát đợi chờ. Anh của hôm qua, yêu thương của hôm qua đã vĩnh viễn trôi xa, chỉ tình em còn ở lại.
Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...
Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...
Hoàng hôn đã về lâu rồi. Em đơn độc với khoảng trời quá nhiều hình ảnh cũ đã nhạt phai. Em mong manh nghẹn lời theo số phận, hạnh phúc chợt nhớ chợt quên như lời ca nén chặt vết hổng tâm hồn. Ngày đi quá vội nhưng đêm lại quá sâu, em gọi mãi mà mối tình không trở lại. Cần bao nhiêu khoảng cách để được bên anh. Cần bao nhiêu mùa héo úa để chờ mùa lãng quên bước tới.

Hình bóng hai ta chìm khuất trong bóng tối mờ nhạt lâu rồi. Em chợt nhận ra tình cảm không phải là thứ dễ dàng có được hay dễ dàng mất đi. Trang nhật ký Yahoo là nhịp cầu nối giữa em và anh, dù có nâng niu ấp ủ thì thời tình nhân nồng nàn cũng vội qua. Chỉ một nụ hôn mơ hồ còn sót lại giữa miền thương nhớ. Chỉ có mắt môi mặn đắng như vệt nắng cuối ngày. Hình như em muốn quên anh thật rồi, vì ánh nhìn không thu vào đáy mắt...

Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian. Cơ duyên để gặp gỡ, yêu thương, hay chia lìa đôi ngả. Được gặp gỡ nhau là sự hạnh ngộ cho một kiếp người, mà trong sâu thẳm đều ẩn chứa sự huyền diệu ban cho. Tình cảm trong sáng của một thời đã xa, đủ để ta vẫn tưởng nhớ xuyến xao. Nên em muốn giữ, không bao giờ muốn lãng quên dù trái tim này đầy tràn chật chội. Dù ước mơ xưa tất cả đi vào hư vô theo dòng tình tan vội. Dù chẳng còn gì ngoài những dòng chữ cũ kĩ năm nào đã lưu vào nhật ký Yahoo, ở đó nỗi lòng em đon đã phơi bày.
Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian
Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian
Thoảng nhìn lại, ngày đó chúng mình còn quá trẻ để đau đáu mãi về một miền quá khứ. Đau đáu dấu yêu đã lỡ phai mờ mà thời gian đã vô tình tẩy xóa. Chạm tay vào quá khứ thì em quá đa đoan giữa thương nhớ lãng quên, giữa vòng tay hanh hao yêu dấu. Chúng mình quá sớm để gặp gỡ và phải chăng quá muộn để quay về. Nên hạnh phúc chỉ còn lại nỗi nhớ hoài mong, nên sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...

Tình yêu nào như gió thoảng hương tan về nơi mịt mờ xa ngái. Mái tóc ngày nào giờ thấp thoáng những sợi bạc chuyên chở nỗi buồn. Một nơi nào đó xôn xao anh đang dõi mắt kiếm tìm. Đã đi hết con dốc cuộc đời, anh sẽ lần theo dấu vết mùi hương xưa của sợi tóc, sợi tóc bạc thời gian rụng bay trong gió, anh sẽ tìm dù ở đó sương mù tỏa xuống mịt mờ hư ảo...

Em mơ màng tưởng tượng ngày mai, hai ta da mồi tóc bạc móm mém nhớ thương, tình cũ không rủ cũng tới...

- Xin lỗi ông tìm ai - (Mắt nhá nhem nhìn qua cặp kính lão, bà hỏi giọng run run)

- Bà ơi, cho tui hỏi thăm có bà Cát Tường ở đây không - (Ông run run đôi tay cầm chiếc gậy)

- Ông ơi, ở đây là nhà tui chứ không phải Ủy Ban Phường đâu ạ...

Ông nhướng mắt nhìn bà, vì giọng nói quá thân quen. Giọng nói này đã đi bên ông suốt chiều dài cuộc sống.

Tụi mình giờ nghễnh ngãng hết rồi... Tụi mình chơi vơi run rẩy, nên sợi buồn đã rơi nghiêng về cõi trăm năm...

Em mỉm cười mà khóe mắt rưng rưng, khi biết ngày mai đó không bao giờ đến. Chỉ biết thích đợi chờ nỗi thương nhớ không nợ nần nhau.
Nguồn: yume

Yêu thương là định mệnh

Yêu thương là định mệnh
Yêu thương là định mệnh
1. Cảm xúc tinh khôi

Ngày chúng ta gặp nhau trong một không gian và thời gian không báo trước, ắt hẳn là định mệnh. Anh vẫn tự trách số phận sao không thể gặp được em sớm hơn, để những quá khứ xưa cũ sẽ không thôi dày vò anh ở thì hiện tại, cũng như em sẽ không phải gánh chịu những tổn thương sau va vấp của cuộc tình năm tháng. Nếu sau năm năm hay 10 năm, khi nghĩ lại về thời khắc định mệnh, chúng ta có thể phì cười không dứt, bởi nó chẳng hề lãng mạn như bất cứ tình tiết phim truyện nào mà chúng ta đã từng xem.

Anh vẫn sẽ tự thưởng thức cảm xúc tinh khôi ban đầu, như là một món quà tri kỉ mà Tạo Hóa ban tặng. Còn em sẽ luôn nhắc nhớ đến phút giây chúng ta gặp nhau, nghe con tim gõ nhịp liên hồi không dứt, để rồi cảm thấy chộn rộn khi vội nói lời chia tay nhau khi trên tay chỉ là số điện thoại vô cảm. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nhân loại dành cả cuộc đời của mình để cố gắng kiếm tìm định mệnh trong muôn trùng biển người giăng lối. Vì cảm xúc tinh khôi, đâu ai muốn bỏ lỡ khi trót sinh ra trong bản thân một chữ tình.

2. Chia tay cũng là định mệnh

Định mệnh có thể gắn kết hai con người, hai tâm hồn lại với nhau, nhưng cũng chính định mệnh sẽ tạo ra những cuộc tình đôi ngã. Ngày em bước đi về phía không anh trong muôn trùng tiếc nuối, anh cũng đã đặt cho riêng mình những nốt lặng trong bản giao hưởng của cuộc đời. Yêu thương dài rộng nên đôi khi không thể giữ được nhau, chẳng phải vì một trong chúng ta đã hết yêu người còn lại. Chúng ta sẽ giữ lại cho nhau một niềm nhớ, để sau này có thể vỗ về nhau trong những đêm sầu muộn, nếu biết rằng chia tay cũng là một định mệnh, có lẽ nỗi đau cũng sẽ dần nguôi ngoai.

Ngoài kia, loài người đang yêu nhau tha thiết, và cũng không ít người ra đi trong định mệnh, chỉ tình yêu là ở lại mà thôi. Cái cách mà chúng ta nói không còn là phần đời còn lại của nhau nghiễm nhiên là một sự thật, nhưng cũng đủ xé lòng cho những tổn thương vốn có. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta hờ hững lãng quên nhau khi yêu thương kết thúc. Cho đến ngày tận thế, anh cũng chẳng thể nào quên được em, cũng như số phận có thể nắm bắt tay em, nhưng không thể nào cướp đi tình yêu mà em đã có.

Bởi lẽ tình yêu gắn liền với định mệnh, nên vẫn sẽ lưu giữ trong ký ức đời nhau.
Nguồn: yume