Showing posts with label Góc tâm hồn. Show all posts
Showing posts with label Góc tâm hồn. Show all posts

Thursday, September 12, 2013

Làm ơn đừng hờ hững

Ta với người cứ như thể chẳng có gì là quen biết, chẳng có gì là cái đã từng xảy ra tồn tại trong khoảng cách ngắn ngủi này. Ta ngang qua nhau, không nhìn nhau, không cười, như hai người xa lạ chẳng hề quen biết ?
Làm ơn đừng hờ hững
Làm ơn đừng hờ hững
Đời sao bấp bênh tới thế. Cuộc sống này của ta người không có quyền phán xét, bởi cái lẽ đơn giản rằng người đâu phải đang sống cuộc sống của ta. Cứ là người đi, đừng nếm xỉa tới ta, xa lạ mà, thì làm gì có cái quan hệ ràng buộc mà quan tâm nhau nữa. Ai cũng có những mảnh ghép riêng của đời mình, chỉ tiếc rằng ta và người chẳng phải là mảnh ghép giành cho nhau.

Ta sống khép mình với mọi người, nhưng không phải là ta giam giữ những yêu thương trong ta. Ta vẫn yêu thương, vẫn quan tâm mọi người, nhưng chỉ là không biết nó có được đón nhận hay không? Ta sống cho từng ngày, vì với ta cái định nghĩa về cuộc sống và yêu thương vẫn còn ngổn ngang lắm. Đôi khi ta vẫn luyên thuyên với chính mình trong đêm vắng, chắc có lẽ khi về đêm, ta mới được là ta thực sự. Cái sự giả tạo, lớp mặt nạ mà đời đeo cho ta thật mỏng manh, nó có thể bị rạch toạc bất cứ lúc nào, nhưng ta không muốn thế, vì khi mặt nạ được tháo bỏ, ta sợ ta chẳng khi nào biết tới niềm vui, ta sợ nụ cười sẽ không bao giờ xuất hiện. 

Cuộc sống luôn thay màu, lòng người khó đoán, tình yêu khó chung ?

Tại sao người với người lại cứ phải hờ hững với nhau ?

Ta với người không máu mủ ruột già, nhưng tình cảm thì chẳng thua kém gì cả, có thể còn là sâu nặng. Ấy vậy mà lại có sự hờ hững với nhau như xa lạ. Người à, có khi nào người lo lắng cho ta như ta lo lắng cho người. Hay đơn giản, có khi nào trong phút chốc thoáng qua, trong suy nghĩ của người có ta ?

Yêu thương chưa bao giờ là muộn. Cuộc đời cũng chẳng lấy không đi của ai thứ gì. Nhưng không hẳn cái gì của mình thì mãi sẽ là của mình, không hẳn cái gì thuộc về mình thì dù có đánh mất, có lạc mất thì mãi là của mình. Không hẳn mà, phải không ?

Hãy để ta được quan tâm người, còn người hãy cứ như thế đi, không quan tâm ta như những gì người muốn, cứ sống cho những đam mê mà người theo đuổi, mặc dù trong những đam mê đó không có ta. Nhưng làm ơn đừng hờ hững. Đừng hờ hững với những yêu thương quanh người.

Làm ơn, người nhé !
(Sưu tầm)

Wednesday, September 11, 2013

Thời gian mãi là chiếc vé một chiều...

Hôm nay về lại quán như về lại chốn ngày xưa. Cô không quên mà cô sợ đối diện với kỉ niệm, chẳng phải kỉ niệm thứ đáng sợ nhất trong hạnh phúc hay sao. Không gian vẫn trầm mặc trong ánh nến mờ ảo lấp lánh hòa lẫn tiếng nhạc du dương. Cô bềnh bồng trôi tới những miền xa có mùi vị nhớ thương, những vòng tay nhè nhẹ hương Thu, những cái náo nức bồi hồi của môi hôn ngọt lành hương nắng. Hình như ai cũng có một người đang đứng đợi, chỉ riêng cô vẫn một mình trầm cảm mùi kí ức, phút chông chênh với dòng suy nghĩ như tự thoại về cuộc đời mình.

Cô quay về để xác định lại tình yêu và bản thân mình. Cô muốn một lần được chạm vào kí ức tuyệt vời đó. Nhưng cô luôn yếu đuối với những kỉ niệm của ngày hôm qua. Tình yêu ngày hôm qua tuy đẹp nhưng sao rất mong manh. Tình yêu ấy luôn ẩn vào quá khứ như bức màn đêm lung linh huyền ảo, dù cô muốn cũng không thể chạm được vào. Rồi cô sợ tan vỡ khi phải nhìn vào mắt nhau, sợ phải nghe giọng nói đã một thời nói lời yêu thương lẫn điều thương tổn. Có lẽ khi đã buông tay thì cũng đừng day dứt mãi với những gì đã qua. Có lẽ tại cô quá yêu nên chẳng thể nào ghét được, nên cô cứ loay hoay xét nét bước chân mình...
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa. Cô nghe lòng trỗi dậy nhớ thương, cơn gió rì rào, khe khẽ những âm thanh như muốn lấp vào những khoảng trống của cô. Hạnh phúc đã đi xa và cô không kéo lại được. Tim cô cũng vỡ tan rồi ai hàn gắn lại đây. Chấp chới mảnh tình trong veo rơi vào khoảng không như giọt sương rơi trên lá. Thôi mơ hồ về một bến đỗ. Thôi không mù lòa yêu thương chân thành như thế. Tất cả chỉ là hoài niệm của buổi đầu biết nói lời yêu.

Cô đứng thật lâu ở chốn xưa, đưa mắt nhìn vào khoảng không nơi cuộc tình đã rơi vào đó. Cuộc tình đến và đi trong vội vã, như cơn gió đưa nắng thu đi ngang qua cửa. Hình bóng cứ quẩn quanh, kỉ niệm cứ ùa về theo từng cơn gió, từng hạt mưa… Có khi cô muốn ngược dòng thời gian để trả hình bóng anh về với quá khứ, với những ngày chưa từng quen biết yêu thương. Rồi tất cả chỉ là một giấc mơ. Những cuộc hẹn không còn là nỗi chờ mong, những tin nhắn cũng ít khi được phản hồi. Cô biết tình cảm đó không còn như xưa, cô đã chọn cách bước ra cuộc đời anh một cách lặng thầm, tiếp tục đứng đợi một người thuộc về mình. Cô chờ hạnh phúc...

Hạnh phúc mỗi người cơ bản đều giống nhau. Hạnh phúc sẽ đến với ai tìm kiếm nó. Ta phải biết đón nhận những thời điểm hạnh phúc dường như không thể tìm thấy. Đừng để ngập ngừng lời nói, lòng bỗng mênh mang thì yêu thương sẽ chợt lặng. Thời gian đã quá dài cho một sự chia cách. Nên ánh mắt không có hình bóng nhau. Có lẽ nên chấp nhận những điều tan vỡ một cách dịu dàng hơn. Yêu chỉ là yêu, chỉ là một cung bậc thăng hoa của cảm xúc.
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Ánh nắng nơi cửa sổ máy bay chiếu thẳng vào mắt và khiến cô choàng tỉnh giấc. Nước mắt lăn khẽ cùng những hối tiếc một giấc mơ. Giờ đây cô đã ngộ ra, đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ. Vẫn biết cuộc đời có gặp gỡ rồi chia xa, sao cô vẫn nhớ, nhớ đến đau lòng. Bao nhiêu năm nay, cô chỉ biết lầm lũi nhặt lại cho mình những kỉ niệm ngọt ngào lẫn những hạnh phúc giản đơn...

Thu trở mình mang những cơn gió lành lạnh, cô lặng lẽ rời xa quê nhà. Mọi thứ đã là quá khứ, cô không thể tự làm đau mình cũng không cố chấp với chính mình nữa. Cô đến với anh bằng tình yêu nhẹ nhàng giản dị. Một thứ tình cảm không nhiều xáo trộn, sao chua xót cứ lặng lẽ chảy trôi từng ngày nơi hai con tim. Với anh thì quá nhàn nhạt, với cô thì đủ cả đời cho cô nhiều mơ mộng. Tiếng nhạc nơi quán nhỏ dần rồi im lặng như nhắn nhủ cô - đến lúc phải đi một mình rồi. Có câu nói, thời gian mãi là chiếc vé một chiều, là chiếc bánh xe không bao giờ dừng lại...

-- Này cô, kí ức có mùi gì. Sao cứ ngớ ngẩn đi vào đó, cô quên tôi đang hiện diện kế bên à.

Lại thêm một lời tán tỉnh mới toanh, cô mỉm cười đáp lại. Thầm cám ơn câu nói của anh bạn đồng hành trên chuyến bay đã đưa cô thoát vùng kí ức. Máy bay sắp hạ cánh rồi, cô trở lại nơi cách xa quê nhà nửa vòng trái đất. Bỏ lại sau lưng một khoảng trời nặng nợ nhớ thương. Nơi đây, chỉ có nỗi nhớ gởi vội bằng vài dòng email, nhưng giờ cô không biết phải gởi email cho ai, khi nỗi nhớ về anh như một hồi ức, như một đoạn đường có lá có mây lặng lẽ trôi qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông... Tình yêu đôi khi thật khó hiểu, nhưng nó lại là nguồn sống cho cô, cho những ai có trái tim dang dở vẫn khát khao yêu và được yêu.
Nguồn; yume

Sunday, September 8, 2013

Niềm tin

Dường như tất cả mọi người đều sống và trở nên cảnh giác quá nhiều, khi họ không thể đặt niềm tin để bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh mình. Hóa ra, chọn lựa tin tưởng môt ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
Niềm tin
Niềm tin
Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.

Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Bạn không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.

Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân. 

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai. 

Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu? 

Chỉ là trong một giây phút nào đấy thấy lòng nặng trĩu, nhìn quanh quất mãi cũng chẳng tìm thấy một ai. Cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác. Nhiều lúc bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.

Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Saturday, September 7, 2013

Hãy yêu khi còn có thể!!!.....

Đôi mắt hướng nhìn ra xa xăm… bầu trời đen kịt, điểm suyết thêm một vài ngôi sao rời rạc. Hạ từng nghe rằng ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là sao Bắc Đẩu, nó giúp cho người ta định hướng phương Bắc… Thi thoảng đi trên đường thanh vắng, Hạ cũng đưa mắt tìm ngôi sao đó, như cầu mong một phương hướng rõ rệt của đời mình….
Hãy yêu khi còn có thể!!!.....
Hãy yêu khi còn có thể!!!.....
Nhấp ngụm trà, lướt qua màn hình vi tính, chờ đợi một dòng tin nhắn offline hay tín hiệu online của “ai đó”….không thì lại là những giờ phút nghiền ngẫm lại những dòng tin cũ….

Lạch cạch…lạch cạch….. Bàn tay thon gọn khẽ lướt trên bàn phím…

……

Hạ quen anh một cách rất tình cờ, ở anh có cái gì đó bí ẩn, cuốn hút sự tò mò của người con gái luôn kiếm tìm sự mới lạ… Hạ khâm phục cái tài của anh, cảm mến và từ đó, hàng ngày, tâm sự với anh đủ thứ chuyện… Duy có điều, con người đó luôn tỏ ra khép kín với Hạ….

Như đã thành thói quen, mỗi lần bật máy tính lên, việc làm đầu tiên của cô là check tin nhắn của “người bí ẩn”, hỏi vài câu vu vơ, chém những vấn đề thường nhật…. rồi cô lại thao thao chuyện mình, chuyện gia đình… kệ cho người kia có đoái hoài hay không….

Thông thường cái gì, càng bí ẩn, con người ta càng muốn làm cho nó sáng tỏ, càng muốn nó rõ ràng…. Chuyện tình ảo kia cũng vậy, sau vài lần bóng gió, cuối cùng hai người cũng hẹn gặp nhau, mà là hẹn cả nhóm bạn chứ không phải hẹn riêng…. Anh làm cô rất mất ấn tượng, với vẻ ngoài không phải hoàng tử bạch mã, khí chất ngất trời như cô tưởng, theo cái cách mà anh vẫn “chém”…. Thực ra thì cô không dám hi vọng gì nhiều, chỉ là bản thân đang cần một người bạn tâm giao, để san sẻ, để chuyện trò…

Cuộc gặp đầu tiên không để lại nhiều ấn tượng sâu sắc đối với cô….

Anh không phải là mẫu người mà cô vẫn thường mơ mộng… nhưng một ngày, nàng công chúa kia cũng phải bước ra thế giới thực chứ?

Cô và anh vẫn duy trì liên lạc, nhưng chủ yếu là online, cô không chắc lắm về thứ tình cảm trong mình….

Giữa hai người như có một sợi dây vô hình, mong manh, và không phải lúc nào cũng hiện hữu… ở bên anh, có lúc cô thấy hạnh phúc tột cùng bởi cách nói hóm hỉnh, vui tính của anh, nhưng cũng không ít lần anh làm cô giận sôi người,…. Dù thế nào cũng không thể phủ nhận sự khác biệt quá lớn giữa hai người khi câu chuyện có lúc đi vào bế tắc, cô muốn giận anh theo cái cách mà những người yêu nhau họ vẫn làm, muốn anh trân trọng sự hiện hữu của mình, muốn anh lắng nghe mình,…… Cô đặt quyết tâm rất cao nhưng vẫn không làm được, trái tim người con gái vẫn luôn yếu mềm là vậy…. cô không muốn lại tiếp tục bỏ mất một người bạn nữa… và dù gì thì hai người cũng chỉ là những “người bạn”, nếu có hơn thì cũng chỉ là trong suy nghĩ của cô…

Càng nói chuyện nhiều với anh, chân dung anh càng hiện ra rõ nét trong cô: Một con người lúc thì lãng mạn, vui tính, lúc thì bảo thủ, cố chấp, khăng khăng với ý kiến của mình, …. Anh cố tình không để tâm đến những suy nghĩ của cô hay bản tính anh là vậy, luôn cho rằng mình đúng, không muốn công nhận cái đúng của người khác,… Anh sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu kém hơn cô? Nếu phải nhận sai trước mặt cô?

Có câu châm ngôn rằng: Nhận sai không có nghĩa là ta sai mà là khi đó, ta coi trọng mối quan hệ đó hơn cái tôi ích kỉ của mình….

Cô không kì vọng sẽ thay đổi được anh, hay mối quan hệ của hai người sẽ rẽ sang một hướng mới, cô mong rằng anh sẽ luôn ở đó, luôn là người bạn đáng tin cậy của cô, lắng nghe cô nói, chia sẻ….. cho tới khi hai người có thể thay đổi để hòa hợp với nhau hoặc tìm được một nửa đích thực còn khuyết kia….

Anh sẽ luôn là cơn gió lạ với cô, đem lại cho cô cảm giác mát mẻ, thoải mái khi hè về, đôi khi lạnh lùng, giá buốt như ngọn gió đông kia… Không có thứ tình cảm nào là không trải qua thử thách. Và phải chăng số phận đã sắp đặt cho hai con người tính cách quá khác nhau, được gắn kết với nhau?

Thời gian sẽ trả lời…. Hãy cứ sống và yêu thôi! Yêu gia đình, bạn bè và bản thân mình, Hãy yêu khi còn có thể!!!
Nguồn: truyennganhay