Monday, August 26, 2013

Sẽ có ngày em quay lại chứ?

Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi tay anh chứ?
Sẽ có ngày em quay lại chứ?
Sẽ có ngày em quay lại chứ?
Không biết bài thơ “Tôi đi tìm cái nửa của tôi” của tác giả Nguyễn Thơm Đức đã gây cảm xúc gì cho anh mà lúc nào anh cũng muốn tìm em, một nửa của anh. Có phải anh đang mơ mộng không? Tình yêu là sự tìm kiếm, theo anh tình yêu là như thế đó. Trong quá trình kiếm tìm đó chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những sai lầm, và thế là mối tình đầu của anh tan vỡ như thế đó.

Không biết ai đó đã từng nói “mấy khi tình đầu kết thành duyên mong ước”, anh thấy câu nói này sao đúng với anh thế. Anh lại ra đi tìm kiếm, nhưng càng kiếm tìm thì anh càng cảm thấy cô đơn và thất vọng. Anh phát hiện ra một điều không đúng của mình chính là luôn mơ mộng mà không dám nhìn vào thực tế. Cho nên người có thể ở lại bên cạnh anh chỉ có thể là cô đơn. Anh đã làm bạn với cô đơn khi nào cũng không hay nữa. Lúc anh buồn cô đơn luôn ở bên cạnh anh, không lúc nào xa rời anh. Nhưng nhờ vậy anh luôn yêu đời hơn vì cô đơn sẽ giúp anh nhìn rõ anh đang ở đâu.

Nhưng từ khi gặp em, anh nghĩ đến việc phải chia tay với người bạn gắn bó lâu năm rồi. Em sẽ sưởi ấm con tim băng giá của anh và làm anh yêu đời hơn. Có lẽ là anh đã nghĩ sự đời quá đơn giản không? Em ra đi nhanh như em đã đến. Em cất bước ra đi có nghĩa là không còn có em, là mất em, mất cái hơi thở của những ngày qua, có lẽ anh sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Em cất bước ra đi nghĩa là em tìm kiếm một bờ vai vững chắc hơn anh.

Anh để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa. Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của anh sẽ xoay chuyển tất cả. Anh ngu ngốc lắm mà, hết rồi, hết thật rồi, tất cả kết thúc như một giấc mơ dài vậy. Em sẽ ghét anh chứ, sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em mà, yêu hơn mọi thứ anh có. Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm dài nhớ em, nước mắt lại rơi, lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hòa cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn.
Anh thật lòng yêu em mà, sao anh không nhận được hi vọng và hạnh phúc ấy từ em
Anh thật lòng yêu em mà, sao anh không nhận được hi vọng và hạnh phúc ấy từ em 
Tại sao em cho anh hi vọng rồi em lấy đi, tại sao em cho anh hạnh phúc em lại tước đoạt nó, rồi em đem hi vọng và hạnh phúc ấy cho người khác nhưng không phải là anh? Anh thật lòng yêu em mà, sao anh không nhận được hi vọng và hạnh phúc ấy từ em. Nếu mình quen nhau làm em phải mệt mỏi, thà để tình yêu chân thật của anh dành cho em mang anh đi. Vì yêu anh sẽ kết thúc một giấc mơ hạnh phúc. Đành mất em, đành mãi mãi lìa xa em.

Thế rồi anh tự nhủ lòng mình rằng anh sẽ cố gắng hết mình, thể hiện hết mình, để được thấy em, nụ cười của em, nhiều lắm em à, nhiều điều anh muốn làm cho em, nhiều nhiều lắm. Nhưng có một điều anh đã sai phạm vào một điều gì đó. Có lẽ sự nhiệt tình của anh, sự “con nít” của anh đã làm anh đánh mất người con gái anh yêu thương nhất.

Dù anh cứng rắn bao nhiêu, bao dung bao nhiêu, con tim ai đó như một mảnh kính rất dễ vỡ. Nỗi đau anh cam chịu, uất hận anh khóc than, tình yêu anh chôn kín. Có một con đường vốn không thể đi sao anh cẫn cứ ngoan cố mà đi để lòng anh đau đớn. Anh phải đi để biết phía sau hạnh phúc còn có nỗi đau, phải đi để biết phía sau nụ cười còn có nước mắt, phải đi để biết phía sau tình yêu là chúc phúc, phải đi để biết có những người trong tình yêu luôn không ngừng chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi ai đó có thể yêu họ mà, mà chờ ngày họ có thể ngừng yêu ai đó.

Anh yêu em có phải là một sai lầm? Liệu có phải sai lầm không em, khi tình cảm anh dành cho em thi quá nhiều, còn em dành cho anh thì quá ít. Khi càng ngày anh muốn được ở gần em hơn, được ở bên cạnh em, còn em thì càng tránh xa anh. Em vô tình làm tổn thương anh, em cứ ruồng rẫy, rũ bỏ anh thật phũ phàng mà.

Không phải anh chưa từng cố gắng. Anh đã cố gắng rất nhiều em à. Cố gắng để biết anh đã thất bại, mong mỏi để biết anh quá ngu ngốc, chờ đợi để biết anh dư thừa, mỉm cười mà nghe lòng anh đau. Chia tay nào mà chẳng đến lúc phải kết thúc. Chia tay để học cách yêu ai đó bao dung hơn. Chia tay để biết học cách chấp nhận những gì phũ phàng nhất trong tình yêu. Chia tay để biết trong lòng mình ai đó quan trọng đến chừng nào. Chia tay để biết chính mình đã tự buông tay khỏi hạnh phúc. Chia tay để biết anh đã gạt qua bên lề rồi.

Thời gian qua anh chưa bao giờ dừng lại, anh cứ mải miết đuổi theo những thứ hư vô, anh mệt mỏi, anh vẫn trắng tay. Anh chưa bao giờ buông tay, anh chỉ biết níu giữ, chỉ biết lôi và kéo, anh sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi anh giằng co với tất cả như thế anh đã mất quá nhiều.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mượt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em. Và bây giờ đây tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào cũng là chia ly...

Anh sẽ quên em, quên tất cả về em, từ giây phút này, anh sẽ thả ký ức bay lên trời. Anh sẽ không hối tiếc, không níu kéo, không dày vò bản thân anh nữa. Anh sẽ không để trái tim anh tổn thương thêm một lần nào nữa, giữ lại nó, yêu thương nó. Để tình yêu có thể thật sự tìm đến bên anh thêm một lần nữa.

Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi tay anh chứ?
Nguồn: 24h

No comments:

Post a Comment