Tác giả:emkophailagay
Phần 2
Đi được 1 đoạn em cũng ngoái đầu lại nhìn 1 lần cuối. Trời tối om nên cũng chả thấy gì cả, chỉ thấy lốm đốm màu đỏ của vài que hương mà bác T cắm trên đầu nấm mộ đang cháy dở dang. Thật sự là lúc này em cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản lắm, ko còn cái cảm giác sợ hãi với cái xác và hồn ma của cô gái nữa. Thay vào đó là thấy thương hại nhiều hơn, chết mất xác nơi đất khách quê người, phải nằm lại ở 1 cái bãi hoang u ám và lạnh lẽo. Mộ em với bác T ko đắp nhô lên mà để nó bằng phẳng, có lẽ ngoài em với bác T và con Mực ra thì ko ai biết về chuyện này. Người ta sẽ chẳng ngờ rằng dưới cái bãi cát bằng phẳng vắng lặng chỉ thỉnh thoảng có đôi trai gái ngồi tâm sự kia dưới đó lại là 1 xác chết trôi. Ở đó buồn vậy thì kiểu gì cô gái chả nghĩ cách hù mấy đứa trai gái kia. Cho chúng mày chết ai bảo chỗ đàng hoàng thì ko ngồi cứ phải dẫn nhau ra mấy chỗ hoang vắng đó làm gì.
Đọc thêm »
No comments:
Post a Comment